Trong khi cả thành phố đang cách ly, mọi người an trú trong nhà của mình, có một người đàn ông lặng thầm cống hiến cho công cuộc chống dịch của thành phố dù tuổi đã già.
Chú tình nguyện đến trung tâm cách ly để hỗ trợ vận chuyển nhu yếu phẩm cho những người đang điều trị. Cả đội vận chuyển chỉ có 3 người, nhưng phải mang vác thực phẩm, thuốc men, dụng cụ sinh hoạt cho cả trung tâm từ sáng sớm đến tối mịt.
Chú không có gia đình, sống đơn độc một mình, nên chú sẵn sàng hy sinh bình an bản thân, dấn thân vào chốn hiểm nguy, hy vọng giúp ích được cho mái ấm của những người xung quanh.
Đi qua rất nhiều thăng trầm cuộc sống, lại chứng kiến bao nhiêu biến đông của dịch, từ niềm vui của ngày trở về đến nỗi đau của sự chia xa mãi mãi. Người đàn ông 76 tuổi, giữ trong lòng những khoảng lặng nhiều trăn trở. Trở lại cuộc sống sau mùa dịch, chú quay lại công việc lái xe ôm để kiếm sống, và phục vụ cho việc lên rừng hái lá thuốc giúp đỡ cho người dân nghèo.
Có những người anh hùng chưa từng một lần được hô tên.
Bạn có câu chuyện nào về những hành động giản đơn nhưng thật đẹp mùa dịch không? Bạn có biết những con người lặng thầm cống hiến vì cộng đồng? Xin hãy chia sẻ với tụi mình nhé!
コメント